
Dụi đầu
vào săm soi miền ký ức
chân đau
tê hồn lỡ trượt thềm rêu
tôi
hòn đá đã rơi tòm xuống vực
cúi
hôn lên bóng lật sấp hiên chiều.
Em
bứt đứt ngọn tình tôi tơi tả
sót
cành khô cô độc trái tương tư
ai
kim chỉ cho tôi về may vá
manh
áo tình treo rách nửa đời hư.
Buồn
lì lợm cứ dây dưa lẽo đẽo
tự vuốt
ve đâu vớt vát được gì
tôi
ray đời nằm mỏi mê hoen rỉ
chuyến
tàu em còi rúc tiếng chia ly.
Giấu
hờ hững giữa chăn xô gối lệch
dấu
em xưa tóc trải lụa nhung mềm
trên
võng đời đưa lời ru bạc thếch
hứng hạt
mưa ai đánh thức vào đêm.
H.N.U
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét